Chồng tôi vốn là kiến trúc sư xây dựng. Vài năm trước anh được công ty cử đi phát triển chi nhánh trong miền Nam với thời hạn 3 năm. Biết đàn ông xa vợ sẽ khó tránh khỏi những cám dỗ nhưng nghĩ chồng vì phát triển sự nghiệp, vì kinh tế gia đình nên tôi đã đồng ý để anh đi.
Xa vợ con nhưng hàng ngày anh đều liên lạc với nói chuyện qua điện thoại. Vào những dịp lễ Tết anh đều cố gắng bay về thăm gia đình. Đi xa, nhưng mọi việc chúng tôi đều tâm sự chia sẻ với nhau nên nỗi nhớ cũng nguôi ngoai phần nào.
Chưa đầy 3 năm công tác thì anh xin chuyển về làm chi nhánh gần nhà. Vợ chồng, con cái được sống gần nhau đúng là hạnh phúc nhất. Tôi trân trọng những cố gắng mà anh đã làm để mẹ con tôi có cuộc sống đầy đủ hơn. Thời gian chồng tôi đi công tác xa nhà cộng thêm tích cóp từ vài năm trước, vợ chồng tôi đã mua được nhà, mua được xe. Cuộc sống những tưởng sẽ bình yên và hạnh phúc mãi như thế, vậy mà...
Năm ngoái công ty chồng tôi tổ chức khám sức khỏe tổng quát cho nhân viên. Kết quả cho thấy anh đang bị bệnh nghiệm trọng liên quan đến đại tràng. Nghe chồng nói tôi vậy, tôi và anh đã đưa nhau đi làm xét nghiệm ở 3 bệnh viện lớn khác, các bác sĩ đều kết luận anh bị bệnh ung thư đại tràng cần phải điều trị gấp.
Kết quả cho thấy anh đang bị bệnh nghiệm trọng liên quan đến đại tràng. (Ảnh minh họa)
Cả nhà tôi đều suy sụp trước tin dữ này. Nhưng rồi tất cả đều thống nhất phải cố gắng vui vẻ để động viên chồng tôi yên tâm chữa bệnh. Cuộc chiến bệnh tật của anh khiến vợ chồng tôi hiểu và cần nhau hơn lúc nào hết.
2 năm trôi qua, biết bao tiền bạc với nước mắt mà bệnh tình của chồng tôi ngày một xấu đi. Khi biết mình sẽ chẳng sống được bao lâu thì chồng tôi đã tiết lộ bí mật động trời. Anh cầu xin tôi tha thứ và muốn tôi giúp anh thực hiện ước nguyện cuối cùng.
Chồng tôi kể trong thời gian công tác tại Sài Gòn anh đã quen với một cô gái. Hai người đã quan hệ đi lại với nhau một thời gian và cô gái đó có thai. Vì sợ chồng tôi bắt bỏ thai mà 4 tháng sau đó cô gái đó mới nói cho anh biết việc này.
Khi biết sự thật này anh đã không biết mình phải xử lý thế nào. Điều anh cần làm lúc ấy là bảo vệ hạnh phúc gia đình. Anh không muốn vợ mình biết chuyện, anh sợ sự xuất hiện của đứa trẻ kia sẽ khiến gia đình tan vỡ. Anh đã nhẫn tâm chối bỏ cô gái kia và cái thai trong bụng.
Thời gian đó anh đã bí mật thu xếp công việc và chuyển công tác ra Hà Nội sớm hơn dự định. Tôi nhớ lại thời gian ấy, khi chuyển về công tác về gần nhà anh đã đổi số điện thoại mới, đêm nào anh cũng ngồi trong phòng làm việc hút thuốc và suy tư suốt khoảng thời gian dài.
Tôi giận chồng nhưng cũng thương cho hoàn cảnh của anh. (Ảnh minh họa)
Nghe xong câu chuyện của anh, tôi thấy giận và hận người đàn ông mà tôi đã hết lòng yêu thương lại phản bội mình. Tôi còn giận hơn khi anh lừa dối cô gái kia và phủ nhận trách nhiệm làm cha khi gây ra hậu quả. Tính theo thời gian nếu cô gái đó sinh đứa bé ra thì nó cũng được hơn 3 tuổi.
Tôi biết mình phải làm gì lúc này bây giờ. Nhưng giờ có trách móc nhau cũng chẳng thể thay đổi được gì. Dẫu sao sự sống của chồng tôi đang được tính bằng ngày, bằng giờ. Anh còn muốn tôi trực tiếp vào Sài Gòn tìm gặp cô gái đó để nhận con mình nữa.
Tôi giận chồng nhưng cũng thương cho hoàn cảnh của anh. Tôi biết anh day dứt về việc này. Không lẽ tâm nguyện cuối cùng của anh tôi lại không giúp anh thực hiện. Liệu khi tôi tìm đến nơi cô gái kia có đồng ý cho kẻ phản bội nhận con hay không? Tôi thật sự rồi bời không biết mình nên làm gì lúc này.
Xem thêm